Đóng

Góc Giải trí

Mẹ và cây roi phép thuật

22/09/2020

Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 ngôi nhà cấp 4 không mấy giá trị, đến thời điểm hiện tại đã năm 2020 nó vẫn thế và có dấu hiệu cũ dần theo thời gian, nhưng bọn trộm vẫn dòm ngó mọi lúc. Ở đây gia đình 5 người chúng tôi đã trải qua tất cả những cảm xúc: vui, buồn, tức giận, … Nhưng điều tôi muốn nhắn tới không không phải ngôi nhà mà là Mẹ tôi.

Mẹ tôi là người phụ nữ có nước da ngăm màu socola hay còn gọi là bánh mật, hai tay chai sạn vì làm đủ công việc mà một người làm nông phải làm, đôi chân đầy những vết nứt ở gót và những khe giữa các ngón chân lúc nào cũng rướm máu vì luôn ngâm dưới nước. Nói về mái tóc của mẹ, nó qua vai 1 chút, dù nó đã gắn bó mẹ suốt 45 năm cuộc đời, nhưng không hề tiếp xúc với hóa chất duỗi, uốn, nhuộm dù chỉ 1 lần, nó chỉ cắt tỉa cho ngắn và kẹp gọn sau lưng mẹ, tóc mẹ dù không suôn mượt như quảng cáo dầu gội trên tivi, nhưng với tôi đó là mái tóc đẹp nhất trên đời.

Nhưng mục đích tôi viết bài này cũng không phải để tả mẹ như những đề bài kiểm tra văn tôi từng làm hồi còn đi mà là những câu chuyện về mẹ được ngoại kể, những gì tôi trải qua cùng mẹ, đối với tôi, mẹ như là những giai thoại Heracles Perseus… trong hy lạp cổ đại vậy.

Lời kể của bà ngoại: Sự cố nghề bắt lịch và vị nữ hoàng ẩn danh

Mẹ tôi có thể được coi là cô gái đẹp, đảm đang có số má trong xóm, nhưng mẹ lại không dịu dàng thướt tha trong khuê phòng như Thúy Kiều của nhà thơ Nguyễn Du. Nhà ngoại có 8 người con mẹ tôi là con thứ 2. Mẹ chưa học hết tiểu học đã phải nghỉ để ở nhà trông các dì, cậu nhỏ và làm việc phụ ngoại, nhưng mẹ tôi có đầu óc buôn bán của doanh nhân hàng đầu, dù còn nhỏ tuổi nhưng mẹ đã biết tiết kiệm tiền ở mấy năm được đi học, nhét ở góc tủ quần áo đến khi thôi học thì đem ra mua kẹo, bi, cốm hình… về bán cho những đứa trẻ trong xóm, nhờ giang hàng nhỏ đó mà ngoại nói lúc hết tiền mua gạo có thể trang trải dù nó không nhiều.

Lớn lên thành thiếu nữ 14 15 tuổi thay vì thêu thùa, may vá, mẹ lại dấn thân vào cuộc chiến đất sình đó là cấm cua, bắt lịch.

Nói tới bắt lịch thì nó là nghề huy hoàng và ám ảnh của mẹ. Trong xóm có những người con trai lớn hơn mẹ chưa chắc đã qua mặt được nữa hoàng bắt lịch (đây là tôi đặt). Thường mẹ bắt đầu công việc khi nước ròng, cùng với đồ nghề là cái thùng cũ, lúc này những hang lịch sẽ hiện lên và cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu, trái  1 hang, phải 1 hang, rồi đằng trước phía sau. Nếu trong đó có lịch thì 90% nằm trong thùng của mẹ. Hành trình ấy cứ kéo dài, ngôi vị nữ hoàng vẫn nắm trong tay, cứ ngỡ sẽ vững trên cương vị đến tuổi xem mắt, như những cô gái trong vùng, lúc đó sẽ nhường ngôi cho 1 người bắt nhiều, tất nhiên không biết là ai. Nhưng 1 tai nạn nghề nghiệp đã xảy ra, mẹ phải phải bỏ nghề ,từ giã những khoảnh khắc huy hoàng chỉ vì 1 con đẻn nước.

Nhắc tới lại đau lòng dùm mẹ, câu chuyện xảy ra vào 1 ngày đẹp trời, có chim hót, nước chảy róc rách từ những con mương ra sông, mẹ như mọi ngày, hành nghề với đôi tay thoang thoát, tả hữu liên hồi, lúc mà những ánh nhìn cũng người chàng trai, cô gái chỉ tập trung vào mẹ, lúc mẹ sắp bắt những con lịch béo mập cuối cùng bằng hai tay mỗi bên 1 con thì con nhỏ hơn bỏ vào thùng, con mập định giơ cao trước mọi người như Hoàng Dung trong “Thần điêu đại hiệp” nâng cao đả cẩu bổng trước võ lâm khi nhậm chức ban chủ của cái ban, thì ai cũng há hóc mồm nhìn theo tay mẹ, mẹ người tôi luôn thần tượng cũng nhìn lên tay mình và giây phút ấy “Ohhh, sự chú ý của ta lỡ va phải vào ánh mắt của nàng

Rồi bùng lên trong tim ta như một đốm lửa vàng

Act cool đứng hình mất 5 giây” rất giống với lời bài hát “Mượn rượu tỏ tình” của Tiên cookie.

Sau 5s nhìn nhau, mẹ đã lấy lại ý thức, 1 con đẻn béo phì, mỡ tràn người nên không thể vùng vẫy mạnh thứ mẹ rất sợ và mẹ buôn nó ra đất, hết sức nhẹ nhàng tới nỗi nó bay xa ít nhất 3m, lặng lẽ khóc, lặng lên bờ, từ đó bỏ nghề và thoái vị cho đến ngày nay.

Ngày tôi và đứa e trai ra đời, mình mẹ vượt cạn chỉ có ngoại ở cùng mà không có cha bên cạnh, ngày ấy đi lại khó khăn hơn bây giờ nhà thì ở vùng sâu nơi phương tiện đi lại chỉ có đò, mỗi ngày chỉ có 1 chuyến mà nhà tới nơi sanh cũng 20km. cho nên mẹ phải sang ngoại trước vì quảng đường gần hơn, đến lúc ra đời mới gửi thư về cho cha. Cũng may là mẹ bình an nên tôi mới có một tuổi thơ và trưởng thành trong tình yêu của gia đình.

Thời gian trôi qua, chị em tôi cũng lớn lên thì cái mẹ cầm trên tay thời trẻ cũng thay đổi không còn là cái thùng hay con lịch mà là cây roi trúc. Nhớ bụi trúc bên nhà cả năm rồi không thấy, tôi không biết lúc nhỏ, bao nhiêu nhánh của nó đã chạm mông mình nữa…nhưng ngẫm lại thấy tuổi thở mình trôi qua thật nhiều kỷ niệm, một tuổi thơ đẹp khi có cả cha và mẹ cùng nắm tay chị em tôi đến trưởng thành. Những lần ham chơi không trông nhà khi cha mẹ đi ruộng, những buổi trưa ra hàng cây bạch đàn chơi tạt lon, trốn tìm rồi đếm to 5,10,15 tới 100, hay cùng mấy đứa trong xóm tắm sông dưới dòng nước xanh mát, sau những cơn mưa to đầu mùa và nhiều hồi ức tuổi thơ nhớ tới lại nao lòng.

Nhưng ….

Đó chỉ là những khoảnh khắc vui khi cha mẹ tôi chưa ra lôi chị em tôi về. Vì trưa đi tụ tập, la làng nhà cửa không coi để gà vào phá, không lo học bài, chữ viết như cua bò không chịu luyện. Thế là “Tụi mày lên đây nằm cúi xuống” ít nhất cũng 2 roi trúc vào mông, nghĩ tới thấy đau à nghe, ta nói nó thốn. Có điều cha mẹ tôi ngoài từ mông sẽ không bao giờ đánh ở bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể và cũng chỉ đánh khi nằm cúi trên giường.

Có lẽ, nhờ những cây roi đó, mà chúng tôi mới nên người, nhờ những lời kể của ngoại mà biết thêm về mẹ. Người phụ luôn dành tình yêu to lớn cho chúng tôi, dù mẹ không hôn trán chúc ngủ ngon, không kể chuyện cổ tích và dạy học như cha, không dự những buổi họp phụ huynh và những sự kiện quan trọng trong đời tôi. Nhưng mẹ luôn cho tôi tất cả những gì mẹ có, những bữa cơm nghi ngút khói ngày mưa, những bộ quần áo sạch, những quyển tập được bao bìa nhãn gọn gàng và cả đời này tôi cũng không kể hết được công ơn của mẹ.

Bây giờ, tôi lớn phải bắt đầu đối mặt với cuộc sống, bộn bề những lo toan tương lai, cũng ít thời gian về thăm nhà nhưng chỉ mong cha mẹ luôn khỏe mạnh và an vui như vậy là đã đủ. Cảm ơn cha mẹ đã sinh con ra và yêu thương dạy dỗ những điều tốt đẹp cho con.

Nguồn: tankimsan.com.vn

                                                                                                                                                                         Ms. Kim San

Thêm đánh giá

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

Bạn có thể sử dụng các thẻ HTML và thuộc tính sau: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

Đăng ký nhận bản tin